Hà Giang – Nơi thực thi Lòng Thương Xót
Năm thánh Đời Sống Thánh Hiến đang dần khép lại, với lời mời gọi người thánh hiến mạnh dạn đi ra “vùng ngoại biên” để “làm chứng tá cho Chúa” thì đồng thời năm thánh về Lòng Chúa Thương Xót đã mở ra với lời mời gọi “hãy thương xót như Chúa Cha”, cách riêng năm nay chị em trong Hội Dòng Mân Côi được mời gọi sống “Phúc Âm hóa đời sống sứ vụ”. Chính trong tinh thần chung của Giáo Hội và riêng của Hội Dòng với những lời mời gọi trên mà chị em được đại diện cho Hội Dòng có chuyến đi thực tế đến với những anh chị em xa xôi ở Hà Giang sau ngày lễ Giáng Sinh 2015.
Xem hình
Đoàn gồm có 11 chị em và chị Phó Tổng phụ trách, cùng đồng hành với đoàn có 2 linh mục. Sáng sớm ngày 27/12/2015 đoàn bắt đầu lên đường tới vùng đất mà chị em chưa bao giờ đặt chân tới. Con đường tuy khá dài, gập gềnh, quanh co mà chị em thỉnh thoảng phải dừng chân để nghỉ ngơi nhưng tâm hồn mỗi chị em ai cũng phấn khởi vui tươi vì tin rằng có Chúa đồng hành. Càng đi vào sâu, chị em lại càng cảm nghiệm được lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Rừng núi giang tay nối lại biển xa. Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà…”. Trên xe, chị em cùng lần chuỗi Mân Côi, cùng ca hát làm cho bầu khí trở nên vui tươi nhộn nhịp, xua tan đi những căng thẳng và mệt mỏi của chuyến đường dài. Sau một ngày đường, cuối cùng chị em cũng tới Giáo xứ Tân Quang. Nơi đây, chị em được Cha xứ và bà con giáo dân đón tiếp thân tình, cùng dâng thánh lễ mừng kính Thánh Gia. Chị em có cảm tưởng đây không còn là nơi xa lạ nữa mà có cái gì đó thân quen như chính là gia đình.
Sáng ngày 28/12 chị em chia làm 2 nhóm: một nhóm cùng với Soeur bác sĩ Nhung khám bệnh và phát thuốc cho những người trong xứ, một nhóm đi với mấy anh chị tình nguyện viên trong xứ đến xã Đồng Tâm, Bắc Quang, Hà Giang để thăm hỏi, tặng quà cho những gia đình anh chị em dân tộc nghèo khổ. Ở đây, phần lớn là người dân tộc sinh sống: Nùng, Dao, H’Mông… Khi đến thực tế thật không giống như những gì chị em hình dung, nhà cửa thì quá đơn sơ mộc mạc, chẳng có tiện nghi hay đồ vật gì đáng giá lấy 100 nghìn đồng. Các chị em tự hỏi nhau: sao còn nhiều người khổ quá vậy? Không biết khi trời mưa to gió lớn, giá buốt của mùa đông thì họ sẽ chịu làm sao thấu...???
Nơi đây, cũng không có những con đường đá nhựa đường hay bê tông bằng phẳng như vùng nông thôn Bắc Bộ mà là những con đường đất ngoằn nghèo, lên xuống đòi các chị em phải tập trung cao độ khi cầm tay lái. Có lẽ chị em chưa bao giờ đi trên những con đường mạo hiểm như thế này, nhưng với sự che chở của Mẹ, sự tín thác cậy trông vào sự quan phòng của Chúa, mà những tay lái của chị em trở nên “lụa” hơn. Tuy nhiên, đôi khi chị em cũng không đủ can đảm ngồi trên xe với “tay lái lụa của mình” mà phải dắt xe hoặc để xe đâu đó rồi tiếp tục hành trình bằng xe “căng hải”.
Mỗi nhà, mỗi gia đình có một hoàn cảnh với khó khăn riêng, chẳng nhà nào giống nhà nào. Ấn tượng nhất là một gia đình dân tộc Nùng, có 7 người con, hai người lớn đã lập gia đình và ra ở riêng, còn lại 5 đứa con nheo nhóc đứa lớn thì không đi học nữa nhưng cũng chưa biết làm gì để phụ gia đình, bố mất sớm, tất cả đè nên đôi vai người mẹ, ngày ngày bà lên đồi hái lá giang bán để nuôi 5 miệng ăn. Họ ở trong một ngôi nhà dựng bằng tre nứa rừng, bốn chung quanh thì trống hoang trống hoắc, đều có thể nhìn ra bên ngoài được, không biết khi trời mưa gió họ sống thế nào? …Gia đình nào khá giả hơn một chút thì vách nhà được trát đất...nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau những trải nghiệm trên miền đất rừng đồi núi, buổi tối chị em cùng quý Cha dâng thánh lễ kính các thánh Anh Hài. Sau đó, ngồi lại nghe Cha xứ chia sẻ thêm về cuộc sống của bà con nơi đây. Cha xứ cho biết tỉnh Hà Giang là tỉnh nghèo thứ ba của đất nước, Cha thay mặt cho bà con cám ơn đoàn đã chia sẻ niềm vui Giáng Sinh và mang lòng thương xót của Chúa đến cho người dân tộc nơi đây. Chị em cũng cám ơn Cha xứ và bà con đã tạo điều kiện giúp đỡ để chị em có thể đáp trả lại những lời mời gọi trên một cách cụ thể trong chuyến đi này.
Chia tay Hà Giang thân thương, lên xe trở về Nhà Mẹ Trung Linh, lòng chị em ngập tràn những thao thức, khắc khoải: chúng ta phải làm gì để giúp họ đây? Tương lai của họ sẽ ra sao??? Qua chuyến đi này, chị em đều cảm nhận được hồng ân của Chúa cho mỗi người, thấy mình thật may mắn được học hành, được ấm êm so với những người dân tộc nơi đây, thế mà đôi lúc chị em cũng không nhận ra được tình yêu thương vô bờ bến của Chúa đã dành cho những người “Ngài tuyển chọn”…
Tạ ơn Chúa về một chuyến đi thật ý nghĩa. Xin cám ơn những nhà hảo tâm đã tạo điều kiện cho các chị em tới những “vùng đất mới” và có phương tiện thực hiện sứ vụ của Dòng. Giữa cuộc đời dù lắm bon chen và ích kỷ, hưởng thụ vẫn còn những tấm lòng nhân ái quảng đại của quý vị, góp một bàn tay chung xây tình người. Chúng con rất trân trọng và chân thành biết ơn.
Năm thánh Đời Sống Thánh Hiến đang dần khép lại, với lời mời gọi người thánh hiến mạnh dạn đi ra “vùng ngoại biên” để “làm chứng tá cho Chúa” thì đồng thời năm thánh về Lòng Chúa Thương Xót đã mở ra với lời mời gọi “hãy thương xót như Chúa Cha”, cách riêng năm nay chị em trong Hội Dòng Mân Côi được mời gọi sống “Phúc Âm hóa đời sống sứ vụ”. Chính trong tinh thần chung của Giáo Hội và riêng của Hội Dòng với những lời mời gọi trên mà chị em được đại diện cho Hội Dòng có chuyến đi thực tế đến với những anh chị em xa xôi ở Hà Giang sau ngày lễ Giáng Sinh 2015.
Xem hình
Đoàn gồm có 11 chị em và chị Phó Tổng phụ trách, cùng đồng hành với đoàn có 2 linh mục. Sáng sớm ngày 27/12/2015 đoàn bắt đầu lên đường tới vùng đất mà chị em chưa bao giờ đặt chân tới. Con đường tuy khá dài, gập gềnh, quanh co mà chị em thỉnh thoảng phải dừng chân để nghỉ ngơi nhưng tâm hồn mỗi chị em ai cũng phấn khởi vui tươi vì tin rằng có Chúa đồng hành. Càng đi vào sâu, chị em lại càng cảm nghiệm được lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Rừng núi giang tay nối lại biển xa. Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà…”. Trên xe, chị em cùng lần chuỗi Mân Côi, cùng ca hát làm cho bầu khí trở nên vui tươi nhộn nhịp, xua tan đi những căng thẳng và mệt mỏi của chuyến đường dài. Sau một ngày đường, cuối cùng chị em cũng tới Giáo xứ Tân Quang. Nơi đây, chị em được Cha xứ và bà con giáo dân đón tiếp thân tình, cùng dâng thánh lễ mừng kính Thánh Gia. Chị em có cảm tưởng đây không còn là nơi xa lạ nữa mà có cái gì đó thân quen như chính là gia đình.
Sáng ngày 28/12 chị em chia làm 2 nhóm: một nhóm cùng với Soeur bác sĩ Nhung khám bệnh và phát thuốc cho những người trong xứ, một nhóm đi với mấy anh chị tình nguyện viên trong xứ đến xã Đồng Tâm, Bắc Quang, Hà Giang để thăm hỏi, tặng quà cho những gia đình anh chị em dân tộc nghèo khổ. Ở đây, phần lớn là người dân tộc sinh sống: Nùng, Dao, H’Mông… Khi đến thực tế thật không giống như những gì chị em hình dung, nhà cửa thì quá đơn sơ mộc mạc, chẳng có tiện nghi hay đồ vật gì đáng giá lấy 100 nghìn đồng. Các chị em tự hỏi nhau: sao còn nhiều người khổ quá vậy? Không biết khi trời mưa to gió lớn, giá buốt của mùa đông thì họ sẽ chịu làm sao thấu...???
Nơi đây, cũng không có những con đường đá nhựa đường hay bê tông bằng phẳng như vùng nông thôn Bắc Bộ mà là những con đường đất ngoằn nghèo, lên xuống đòi các chị em phải tập trung cao độ khi cầm tay lái. Có lẽ chị em chưa bao giờ đi trên những con đường mạo hiểm như thế này, nhưng với sự che chở của Mẹ, sự tín thác cậy trông vào sự quan phòng của Chúa, mà những tay lái của chị em trở nên “lụa” hơn. Tuy nhiên, đôi khi chị em cũng không đủ can đảm ngồi trên xe với “tay lái lụa của mình” mà phải dắt xe hoặc để xe đâu đó rồi tiếp tục hành trình bằng xe “căng hải”.
Mỗi nhà, mỗi gia đình có một hoàn cảnh với khó khăn riêng, chẳng nhà nào giống nhà nào. Ấn tượng nhất là một gia đình dân tộc Nùng, có 7 người con, hai người lớn đã lập gia đình và ra ở riêng, còn lại 5 đứa con nheo nhóc đứa lớn thì không đi học nữa nhưng cũng chưa biết làm gì để phụ gia đình, bố mất sớm, tất cả đè nên đôi vai người mẹ, ngày ngày bà lên đồi hái lá giang bán để nuôi 5 miệng ăn. Họ ở trong một ngôi nhà dựng bằng tre nứa rừng, bốn chung quanh thì trống hoang trống hoắc, đều có thể nhìn ra bên ngoài được, không biết khi trời mưa gió họ sống thế nào? …Gia đình nào khá giả hơn một chút thì vách nhà được trát đất...nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau những trải nghiệm trên miền đất rừng đồi núi, buổi tối chị em cùng quý Cha dâng thánh lễ kính các thánh Anh Hài. Sau đó, ngồi lại nghe Cha xứ chia sẻ thêm về cuộc sống của bà con nơi đây. Cha xứ cho biết tỉnh Hà Giang là tỉnh nghèo thứ ba của đất nước, Cha thay mặt cho bà con cám ơn đoàn đã chia sẻ niềm vui Giáng Sinh và mang lòng thương xót của Chúa đến cho người dân tộc nơi đây. Chị em cũng cám ơn Cha xứ và bà con đã tạo điều kiện giúp đỡ để chị em có thể đáp trả lại những lời mời gọi trên một cách cụ thể trong chuyến đi này.
Chia tay Hà Giang thân thương, lên xe trở về Nhà Mẹ Trung Linh, lòng chị em ngập tràn những thao thức, khắc khoải: chúng ta phải làm gì để giúp họ đây? Tương lai của họ sẽ ra sao??? Qua chuyến đi này, chị em đều cảm nhận được hồng ân của Chúa cho mỗi người, thấy mình thật may mắn được học hành, được ấm êm so với những người dân tộc nơi đây, thế mà đôi lúc chị em cũng không nhận ra được tình yêu thương vô bờ bến của Chúa đã dành cho những người “Ngài tuyển chọn”…
Tạ ơn Chúa về một chuyến đi thật ý nghĩa. Xin cám ơn những nhà hảo tâm đã tạo điều kiện cho các chị em tới những “vùng đất mới” và có phương tiện thực hiện sứ vụ của Dòng. Giữa cuộc đời dù lắm bon chen và ích kỷ, hưởng thụ vẫn còn những tấm lòng nhân ái quảng đại của quý vị, góp một bàn tay chung xây tình người. Chúng con rất trân trọng và chân thành biết ơn.
BTT. Dòng Mân Côi
Nhận xét
Đăng nhận xét