Người xưa dạy: Lấy nghiêm khắc để kiềm chế bản thân, lấy khoan dung để đối đãi với người khác, tu dưỡng đức hạnh trung tín, khiêm nhường mà không tranh giành, tu dưỡng để có được lòng tự tin, có đủ năng lực để người khác tín nhiệm, như thế mới giữ gìn được mỹ đức. Cố chấp, khăng khăng giữ ý kiến của mình, tự cho mình là đúng, tự cho mình là giỏi, đều chỉ làm vật chướng ngại, cản trở mình thăng hoa lên mà thôi.
Người nhận thức càng thấp, càng thích phô trương để đạt danh đạt lợi. Nhưng ở mặt khác, nó chính là biểu hiện cho sự thấp kém. Những người thực sự tài giỏi, trình độ cao, nhận thức phong phú, đa dạng, thường ít đi khoe khoang, thể hiện với người khác. Bởi vì nội tâm của họ vốn đã phong phú, họ sống theo cách họ muốn, chứ không cần sống theo cách người khác nghĩ. Người càng hiểu biết, càng tài giỏi, lại càng khiêm tốn. Họ giống như những bông lúa càng nhiều hạt, càng cúi thấp, chỉ vì trên người đã mang nhiều thứ, nên họ học được cách cúi đầu…
St.
Nhận xét
Đăng nhận xét