Đối mặt với sự nghi ngờ và trêu chọc của những người xấu
tính, phản ứng đầu tiên của chúng ta luôn là bất mãn, tức giận, ăn miếng trả miếng,
trở thành một sự phản xạ có điều kiện. Trên thực tế, làm như vậy chính là đang
mắc bẫy của đối phương, họ đã chuẩn bị từ trước một cú phản đòn mạnh hơn để đáp
trả bạn.
Nếu như lười tranh luận, xem họ không là gì cả, thì mọi tấn
công của họ đều trở thành vô ích hết, như vậy họ chỉ còn lại sự thất vọng mà
thôi.
Có một vị thiền sư có đạo hạnh rất cao thâm, gặp phải một tên vô lại. Người này muốn thỉnh giáo Phật pháp của thiền sư, nhưng nói chuyện một lúc lại quay ra nhục mạ thiền sư. Thấy thiền sư không nói một câu nào, người này cảm thấy chửi bới cũng không còn gì thú vị gì, cuối cùng đành phải dừng lại.
Thiền sư hỏi anh ta: “Nếu anh tặng một món đồ cho người
khác, người khác không nhận, vậy món đồ đó sẽ là của ai?”
Anh ta vô cùng đắc ý nói rằng: “Đương nhiên vẫn là của tôi rồi”.
Thiền sư lại nói: “Những lời anh chửi mắng tôi lúc nãy, tôi
không nhận lấy, vậy bây giờ là của ai?” Người này vô cùng hổ thẹn nhưng lại
không thể nào phản bác được.
Người thực sự có phúc là người không mang tâm thái tranh đấu,
“không cố” tranh biện với người không cùng đẳng cấp, từ đó thoát khỏi những
chuyện rắc rối phiền phức, có được sự thanh tĩnh dài lâu.
St.
Nhận xét
Đăng nhận xét